Tiêu Nhiên hừ lạnh, nheo mắt nhìn Trần Khánh An đối diện.
“Thổ địa thật ở đâu?”
Toàn bộ tóc tai của Trần Khánh An rối tung lên, quần áo tán loạn, thậm chí sương mù xung quanh bản thân cũng mờ ảo hơn bảy phần. Nhưng gương mặt lại mỉm một nụ cười điên dại, chỉ vào chiếc hốt ngà bị Tiêu Nhiên chém nứt trong tay, nói.
“Đây! Hắn ở đây!”
Chiếc hốt ngà trong tay hắn tỏa ra ánh sáng ảm đạm, giống như chỉ cần thêm một kiếm tấn công của Tiêu Nhiên, nó liền chia năm xẻ bảy.
Tiêu Nhiên cũng tức giận không thôi, hắn vung vẩy kiếm, nghiến răng.
“Luyện hồn!”
Luyện hồn chính là luyện hóa linh hồn đó thành pháp khí để ma quỷ có thể sử dụng. Nhìn chiếc hốt ngà trong tay hắn, Tiêu Nhiên cũng đoán được phần nào, tên này không có cách nào có thể luyện được hồn của một vị âm thần, chuyện này chắc chắn có sự nhúng tay của Quỷ Đế.
Hai ngọn hỏa diễm của Cửu Liên Bạch Miêu cũng dần tắt, đám sương mù đen cũng bị đốt thành khí trắng bốc lên cao.
Tiêu Nhiên quát lớn, lá Thiên sư phù trong tay lóe lên kim quang, phiêu đãng bay giữa không trung. Ngay lúc này, Vấn Thiên Kiếm trong tay hắn một đường đâm tới, xuyên qua lá Thiên sư phù, gào thét thẳng hướng mi tâm Trần Khánh An mà đi.
“Đồ ma!”
Tiêu Nhiên quát, mũi kiếm chưa đến nhưng kiếm phong đã tới trước. Chiếc hốt ngà trong tay Trần Khánh An đưa lên chắn trước người sớm bị kiếm phong quét tới làm chia năm xẻ bảy văng ra khắp nơi.
Vấn Thiên kiếm còn đang lao tới, Vân Tiêu Nhiên ném lên chín là Thiên sư phù lập lòe kim quang, chín là phù giống như có linh, chia nhau đánh lên cơ thể của Trần Khánh An.
Chín là Thiên sư phù tỏa ra kim quang chói rọi, chín luồng sáng nối lại với nhau, tạo thành một vòng xích lớn bằng ánh sáng, khóa chặt Trần Khánh An ở đó.
“Cửu Tiêu Khóa Hồn!”
Mũi kiếm chưa tới, nhưng linh khí trong kiếm đã ép ngực Trần Khánh An lõm sâu vào trong, một lực lượng dời non lấp bể trong chớp mắt đánh tới, một kiếm chém hắn lùi về sau, không nhịn được mà phun ra một ngụm máu quỷ.
Lui về sau hơn mười mét, thân thể Trần Khánh An không chịu được mà run lên bần bật, thất khiếu phun ra từng đám sương đen. Trong lúc hắn ta bị đánh lui về sau, Vấn Thiên Kiếm lại một đường chém xuống, giống như hắn không thể chống được khí thế đang đè ép xuống, gào lên một tiếng thảm thiết.
“Aaa!”
Đầu tiên là tròng mắt nổ tung, đầu cũng nổ tung, rồi cả thân thể cũng nổ tung lên.
Tiêu Nhiên chống đạo kiếm xuống đất, ngẩng đầu nhìn đám sương mù từ trong thân thể nổ tung của Trần Khánh An trào ra, hóa thành từng đợt tinh phách nhìn như đom đóm, phiêu phất trong không trung rồi không gió mà xuôi về phương Bắc.
Ngay lúc này, Cửu Liên Bạch Miêu bỗng thé lên một tiếng rồi quay đầu về hướng thôn mà lao đi.
“Hướng đó… không lẽ…”
Tiêu Nhiên quay đầu lại nhìn về hướng Cửu Liên Bạch Miêu lao đi, cho dù hắn đã chém Trần Khánh An giả thành từng tia tinh phách, cũng không thể chắc chắn được rằng hắn triển khai bí pháp, rút đi một tia tàn hồn chạy thoát.
Hắn vội vàng vung tay áo, hơn trăm quỷ binh Quỷ Thiết Đường xuất hiện.
“Ở đây còn hơn trăm thủy thi binh, kính nhờ mọi người ra tay xử lí!”
Tiêu Nhiên trong lòng nôn nóng, hắn muốn quay trở lại thôn, nhưng lại còn hơn trăm thủy thi binh ở đây phải xử lí. Hắn đành cắn răng để Cửu Liên Bạch Miêu đi trước, còn mình ở lại dùng tốc độ nhanh nhất xử lí đám thủy thi binh này.
Đám thủy thi binh tuy không còn Trần Khánh An điều khiển, nhưng vẫn có thể tấn công người khác, thậm chí còn tự tấn công chính đồng loại của mình.
Lúc này, trong thôn tối đen một mảnh, chỉ còn ngôi chùa cổ còn thắp lên ánh đèn dầu lay lắt, cùng tiếng gõ mõ tụng kinh vang vọng khắp không trung.
Đám mây đen không biết vì gió hay vì đâu thổi đến, che khuất ánh trăng trên bầu trời.
Khi ánh trăng vừa tắt, tiếng quạ lại không ngừng vang vọng khắp không trung, từng đàn quạ kêu giống như muốn đấu với Phật âm uy nghiêm vang vọng.
Một hồi chuông thật lớn đánh lên, nhất thời trấn áp tiếng quạ.
Tịch Uyên hai mắt nhắm nghiền, ngồi trước đại điện, miệng lầm bầm đọc chú, trái xoay tràng hạt, tay phải liên tục gõ mõ.
Bên cạnh là sư muội nàng, cứ mỗi hồi kinh thì sẽ gõ một tiếng chuông.
Mây đen kéo tới đâu, tiếng gào thét, tiếng cười cùng tiếng quạ kêu lại đi theo tới đó. Từ xa nhìn lại, ngôi chùa này giống như con thuyền cô độc đang lênh đênh trong sóng dữ, chỉ cần sơ sẩy một chút cũng đủ khiến tất cả mọi người ở đây bị nhấn chìm.