Trong lúc cả thôn bị nhấn chìm trong sự hoảng sợ cực độ, Tịch Uyên ngẩng đầu nhìn lên trời, nàng thấy giữa tiếng gào thét là một người một thân trang phục vương tử thời xưa. Điều này càng làm nàng chắc chắn hơn phán đoán trong lòng.
Người này đứng trên cao, giống như là trung tâm của vạn ma vây quanh, giống như là tâm điểm của vạn ma chúng quỷ cúng bái.
Người này giống như cảm nhận được bên dưới có người đang ngẩng đầu nhìn mình, hắn nhếch miệng cười. Tay phải phất nhẹ, một luồng khí đen bên cạnh hóa thành một thanh đại kiếm, phá không lao đến người bên dưới.
Ánh mắt Tịch Uyên có chút bất thường, tràng hạt trong tay lại xoay nhanh hơn, một chữ Vạn huyễn hóa từ trên đỉnh đầu Tịch Uyên, dần bay lên cao, rồi lớn dần ra, đến khi nó bắt đầu bao phủ được toàn bộ phạm vi cả thôn mới dừng lại.
Chữ Vạn bắt đầu xoay tròn, nghênh đón thế công của thanh đại kiếm.
Đại kiếm màu đen đó giống như một hố đen, trực tiếp thôn phệ tất cả ánh sáng xung quanh, ngay cả kim quang của chữ Vạn cũng dường như muốn ảm đạm đi không ít.
“Rầm!” một tiếng, khoảnh khắc chữ Vạn cùng thanh đại kiếm kia va chạm vào nhau, chữ Vạn trực tiếp vỡ ra, thanh đại kiếm tuy có phần mờ nhạt không ít, nhưng lại vẫn tiếp tục chém xuống.
Ngay lúc đại kiếm chuẩn bị chém xuống nóc chùa, một tiếng chuông uy nghiêm vang vọng. Thanh đại kiếm bị tiếng chuông này làm cho suy yếu đến không thể nhìn thấy được nữa, nhưng khí lực của nó vẫn còn đó. Cho đến khi chút khí lực yếu ớt này đánh xuống, cả Tịch Uyên cùng sư muội nàng đều ngã người ra sau, phun ra từng ngụm máu lớn.
Giống như vui sướng vì nhìn thấy cảnh tượng chật vật của hai người, người này giống như đang bước đi giữa không trung, lấy trời cao làm bậc thang, từng bước, từng bước bước xuống.
Hắn vừa bước xuống một độ cao nhất định, một tia sáng từ phía cổng thôn bén nhọn lao tới.
“Cửu Đồng Tiễn, Cửu Đồng Xuyên Tâm!”
Chín đồng tiền như chín mũi tên nhắm thẳng nơi hắn đang đứng lao tới. Hắn đứng đó, thần sắc âm trầm, như cười như không, giống như chín mũi tên đó vốn dĩ là vật hắn không để vào mắt.
Mà thật là như vậy, chín đồng tiền xu uy mãnh lao tới, bỗng nhiên cách một khoảng trước người hắn ước chừng năm mét… dừng lại, rồi lả tả rơi xuống.
Ngay khi chín đồng tiền xu rơi xuống, một thanh kiếm đồng phá vỡ mái ngói miếu Thành Hoàng mà xông ra, thanh kiếm đồng này giống như tướng tiên phong ở xa trường, một kiếm này đi mang theo mười phần uy mãnh, xông pha chém địch.
Nói thì lâu, thanh kiếm đồng chỉ trong nhát mắt xuất hiện trước mặt người mặt người kia, chém xuống.
Kiếm đồng chém xuống, người kia chỉ khẽ nhíu mày, thanh kiếm đồng trực tiếp vỡ vụn, rồi lả tả rơi xuống giống như chín đồng tiền xu vừa rồi.
Trong khoảnh khắc kiếm vỡ vụn, người ta còn nghe ra cả một tiếng thở dài bất lực, mà phần nhiều nghe như tiếc nuối của vị tướng quân trước khi vùi thây nơi chiến trường.
Tất cả những điều này sao Tịch Uyên lại có thể không thấy, nàng cố gắng chống đỡ ngồi dậy, tay kết Phật ấn, cùng tiếng đọc kinh ngày càng nhanh hơn.
Một chữ Vạn tỏa ra kim quang thật lớn xoay tròn trên nóc chùa.
Một viên ngọc trên đỉnh miếu Thành hoàng giữa thôn.
Một chiếc kính bát quái từ miếu Thổ địa đầu thôn.
Một bức tranh sơn thủy từ phía nhà của Tiêu Nhiên.
Một lúc, cả bốn pháp khí được tế ra, tạo thành bốn cột sáng lần lượt ở bốn phía Đông – Tây – Nam – Bắc.
Bốn pháp khí nối liền với nhau, tạo thành một kết giới bao bọc cả thôn bên trong, nhất thời ngăn cách người kia ở bên ngoài.
Hắn đứng trên cao, gương mặt có phần gian ác, đôi mắt lóe lên hắc mang. Khinh thường cười.
“Có chút ý tứ.”
Nói xong, hắn phất tay. Trong đám sương mù vây quanh hắn, có số lượng oan hồn không đếm hết đang gào thét, giống như chỉ cần một cái phất tay, bọn chúng liền lập tức xông ra, càn quét tất cả những thứ chắn đường phía trước.
“Để xem kết giới ngươi mạnh, hay quỷ ma của ta đông!”
Hắn phất tay, một đám oan hồn xông tới kết giới, triển khai thủ đoạn công kích. Có oan hồn dùng đầu mình đập vào, lại cũng có oan hồn dùng răn cắn vào kết giới, cũng có không ít oan hồn là quỷ binh cầm vũ khí chém mạnh vào kết giới.
Kết giới bị đánh phá, người bị phản phệ chính là Tịch Uyên. Bởi vì trận pháp kết giới hiện tại chỉ có một mình Tịch Uyên là người điều khiển, cho nên bất kì tổn thương nào của kết giới, nàng cũng là người chịu gấp bốn lần.
Tịch Uyên cắn răng, nén xuống một ngụm máu tươi, quát lớn.
“Vạn Tự Vô Cương!”
Nhất thời, trên kết giới xuất hiện trăm ngàn chữ Vạn, những chữ Vạn này không chỉ có thể gia cố kết giới, mà nhất thời còn có thể đánh thẳng ấn kí lên từng đám oan hồn ở gần kết giới.
Ma quỷ bị Vạn Tự này đánh vào, nhất thời trong đầu chỉ còn một mảng kinh Phật, nhất thời bị động, khó có thể linh hoạt giống như trước đây.
Vạn tự tuy nhiều, nhưng ma quỷ bên trong sương mù thoát ra lại càng nhiều hơn, đám sương mù này dường như nối liền âm ty vậy, ma quỷ cứ thế lấy ra không hết.
Kết giới xung quanh thôn, nhất thời vị trí nào cũng có ma quỷ đánh phá.
“Chư vị… kính nhờ!”
Tịch Uyên nói khẽ, chín trăm quỷ binh Quỷ Thiết Đường mà Tiêu Nhiên để lại nhất thời xuất động, mỗi người chia làm chín đội, chia đều xung quanh kết giới, tiến hành phòng ngự kết giới.
Trên cơ thể người giấy có ấn ký mà Tiêu Nhiên để lại, có thể khiến cho các quỷ binh này ra vào tự do kết giới, cho nên mọi người chia đều xông ra bên ngoài chém địch, một lượt rồi lại thay phiên lẫn nhau.
Tịch Uyên miệng liên tục đọc Phật âm, tràng hạt xoay nhanh không ngừng nghỉ, giống như chỉ cần chậm lại một chút, cũng có thể khiến cho kết giới có sơ hở, quỷ ma có thể xâm nhập vào bất kì lúc nào.
“Quỷ Đế!”
Hai bên cứ thế lâm vào giằng co hơn một tiếng đồng hồ.
Canh hai đã điểm, Quỷ Đế trên không trung cũng có phần nôn nóng, hắn nhìn về phía tập trung nhiều oan hoàn nhất, điểm một chỉ.
“Đùng!” một tiếng, một đám oan hồn ở vị trí đó trực tiếp nổ tung, hóa thành tinh phách. Vụ nổ này trực tiếp khiến kết giới mở ra một lổ hỏng lớn, khiến đám oan hồn xung quanh tập trung lao đến.
Kết giới chấn động, Tịch Uyên cũng phun ra một búng máu tới, nhưng không có thời gian để đau đớn, nàng lập tức ném chuỗi tràng hạt lên không trung, mắt nhắm nghiền, đọc chú liên tục.
Chuỗi tràng hạt bay lên vá vào lỗ hỏng kết giới vừa rồi.
Bên trong kết giới có vô số hồn ma ác quỷ chen vào vừa rồi, binh sĩ Quỷ Thiết Đường chia nhau ra đuổi giết.
Vừa bình ổn một hồi, thì liên tục năm sáu tiếng nổ vang lên, Quỷ Đế trực tiếp đánh nổ hồn phách oan hồn ma quỷ của hắn, mở ra kết giới. Tịch Uyên liên tục bị phản phệ, ngã ra mặt đất.
Hơn chín trăm binh sĩ Quỷ Thiết Đường, đấu với vô số ma quỷ. Tuy đám ma quỷ này chỉ là loại vất vưởng không đáng xem trọng, nhưng số lượng quá đông. Chín trăm quỷ binh tinh nhuệ trực tiếp trực tiếp bị số lượng đông đảo oan hồn nhấn chìm.
Nhất thời đám oan hồn lao vào kết giới cũng đã hơn mười ngàn.
“Toàn lực cản lại!”
Vị Thượng tướng quân rống lớn, người giấy mà hắn đang nhập vào bỗng nhiên bốc cháy, lao thẳng đến một vị trí có nhiều oan hồn nhất, trực tiếp thiêu đốt những hồn này.
Lấy vị Thượng tướng quan Quỷ Thiết Đường này làm gương, chín trăm quỷ binh còn lại cũng đồng loạt thiêu đốt người giấy của bản thân.
Đây, chính là Âm Thần Chi Hỏa!
Âm Thần Chi Hỏa là lửa đặc biệt chỉ thuộc về âm binh cấp cao của Âm Ty, Quỷ Thiết Đường cũng là một phần tinh nhuệ trong binh lực của Âm Ty, người người đều triển khai ra đoàn sát thương lớn này của mình, thiêu đốt tất cả hồn thể.
Quỷ Đế ung dung trên cao, giống như chiến cuộc trước mắt lại không liên quan gì đến mắt. Mà, hắn lại tập trung ở nơi khác.
Nơi mà bờ vai Tịch Uyên đang run lên bần bật vì liên tục chịu lực phản chấn, lại phải liên tục gia trì kết giới.
Hắn vươn tay phải, khí đen trong tay huyễn hóa ra một chiếc ấn hình mãng xà, hướng Tịch Uyên ấn xuống.
Chiếc ấn lớn cỡ mái đình, xong qua kết giới. Tịch Uyên bởi vì chịu quá nhiều trùng kích đánh tới, lúc này đã như đèn cạn dầu, chỉ dựa vào chấp niệm mãnh liệt đi chống lại. Về phần sư muội nàng đã sớm hôn mê từ lâu.
Đại ấn giống rơi xuống giống như trời sập, thế sập giống như nghiền ép tất cả trên đường rơi của nó.
Tịch Uyên ngẩng đầu nhìn đại ấn rơi xuống, nhìn về phía cánh rừng, trong mắt có một tia nhu tình không rõ, rồi lại thở dài.
Mắt thấy đại ấn chạm đến mái chùa, Tịch Uyên đánh ra một chữ Vạn cuối cùng, chữ Vạn này giống như đã rút hết sức lực của nàng, có phần ảm đạm, hư huyễn. Chữ Vạn này giống như con thuyền nhỏ đối đầu con sóng lớn giữa đại dương, chỉ ngăn được một nhịp này, rồi chữ Vạn cũng liền lập tức tan vỡ. Tịch Uyên xếp bằng ngồi trước đại điện, cơ thể rã rời, mắt bất lực nhìn hướng đỉnh đầu mình rơi xuống.